Nếu ai đã từng trải qua những năm tháng ngồi trên ghế giảng đường, chắc
hẳn sẽ nhớ lắm quãng đời sinh viên nhiều kỉ niệm khó quên. Những năm
tháng ngọt ngào bởi nụ cười và nước mắt, rực rỡ bởi hạnh phúc cũng như
bao nỗi khó khăn...Và với tôi, một người mới chỉ chập chững những bước
đầu tiên trên bước đường chinh phục kiến thức, một sinh viên năm thứ 2
còn bỡ ngỡ với vô vàn thứ xung quanh, cũng đã dần cảm nhận được những
điều đó.
Tôi không may mắn như một số bạn trong lớp là được học ở ngay thành phố
quê hương mình, học tập tại nơi mình sinh ra và lớn lên. Tôi là một đứa
sinh viên tỉnh lẻ lên thành phố học đại học! Khi còn là những cô cậu
học sinh ngồi trên ghế nhà trường, chúng tôi vẫn nuôi bao hoài bão cho
tương lai: thi đỗ tốt nghiệp, vào trường đại học mình yêu thích... Tôi
vẫn nhớ cái cảm giác hồi hộp và lo lắng khi từng ngày chờ đợi điểm thi
tuyển đại học. Tôi sẽ không bao giờ quên sự vui sướng tột cùng khi cầm
trên tay giấy báo trúng tuyển. Vui sướng lắm. Một phần vì ước mơ của
mình đã trở thành hiện thực. Và, đối với những đứa quê mùa như tôi, thì
phần lớn là vì ngày mai thôi, tôi sẽ được sống ở một nơi đông đúc tấp
nập, một thành phố lớn với những toà nhà cao ngất ngưởng, những siêu
thị hiện đại bậc nhất,...tôi sẽ có thêm nhiều thầy mới bạn mới!
Nhưng cũng chính lúc này đây, trong đầu óc non nớt của những cô cậu học
trò tỉnh lẻ chúng tôi lại bắt đầu có những lo lắng, rằng: Sẽ ở đâu? Và,
Bắt đầu cuộc sống tự lập như thế nào? Các trường đại học đều có kí túc
xá, nhưng chỉ đáp ứng đủ cho một phần nhỏ số lượng sinh viên thuộc diện
chính sách. Còn lại đa số các bạn phải tự đi tìm cho mình những chỗ ở
phù hợp, biết là chật đấy, biết là bất tiện đấy, nhưng tiền bố mẹ gửi
lên chỉ ở mức ấy, phải khắc phục khó khăn để học tập thôi. Tìm nhà đã
khó, tìm được rồi đâu phải đã yên tâm, lại còn luôn luôn lo lắng không
biết chủ nhà sẽ đòi nhà lúc nào và cuộc sống tiếp theo ở thành phố sẽ
ra sao?
Khi còn trong vòng tay chở che của gia đình, mẹ cha chăm lo cho từng
bữa ăn từng giấc ngủ, từ miếng cơm manh áo đều đựoc mẹ cha quan tâm.
Nhưng khi học xa nhà, chúng tôi phải tự lo cho bản thân mình, tự chăm
sóc, tự làm tất cả mọi việc chứ không thể cậy nhờ được nữa. Thêm vào
đó, mức chi tiêu ở mỗi vùng khác nhau, ở thành phố cái gì cũng đắt đỏ
hơn nhiều so với ở quê, vì vậy, ai cũng phải cân nhắc khi chi tiêu hàng
ngày. Cũng như tất cả mọi người chúng tôi cũng có rất nhiều những nhu
cầu riêng, nhưng những nhu cầu ấy chỉ được đáp ứng một phần nhỏ mà thôi.
Mỗi người trong chúng tôi lại có một hoàn cảnh khác nhau, người thì bố
mẹ khá giả gửi lên cho nhiều tiền chi tiêu, người thì phải bóp mồm bóp
miệng suốt cả tháng vì bố mẹ ở quê cũng rất khó khăn. Nhưng dù thế nào
thì mỗi chúng tôi cũng phải tự tính toán việc tiêu pha như thế nào cho
phù hợp. Đôi lúc trong cuộc sống không tránh khỏi những phát sinh, ban
đầu, chúng tôi cũng hơi luống cuống vì mình chưa phải rơi vào những
tình huống đó bao giờ. Nhưng rồi, cuộc sống dậy chúng tôi phải biết
đứng vững, phải biết tin vào bản thân mình. Chúng tôi bắt đầu xin đi
làm thêm để bớt đi gánh nặng trên vai cha mẹ và cũng là để tự mình đáp
ứng nhiều hơn những nhu cầu của bản thân. Đi làm thêm không chỉ kiếm
thêm tiền mà chính qua đó chúng tôi tích luỹ được nhiều kinh nghiệm hơn
và tạo thêm nhiều mối quan hệ sau này sẽ giúp ích rất nhiều cho bản
thân khi ra ngoài xã hội.
Khi xa nhà không ai tránh khỏi những lúc nhớ nhà, vì gia đình luôn là
nơi mỗi chúng ta cảm thấy vui vẻ nhất, thoải mái nhất và đầm ấm nhất.
Với những bạn ở gần, gia đình luôn luôn sum họp, đó là một may mắn lớn
lao. Còn với những người phải học xa nhà như chúng tôi, một tháng mới
được về nhà một lần. Tôi vẫn còn hạnh phúc hơn rất nhiều bạn khác, bởi
lẽ, tôi hay được về thăm gia đình, thăm bố mẹ. Trong lớp tôi có những
bạn một năm chỉ được về nhà một vài lần vì hoàn cảnh gia đình và vì vị
trí địa lý quá xa. Những chính trong lúc như thế thì sự quan tâm, động
viên lẫn nhau của những người bạn, những người cùng cảnh là động lực
lớn để chúng tôi vượt qua khó khăn, để tiếp tục học tập và rèn luyện.
Với những người sống xa gia đình như chúng tôi, thì xóm trọ, kí túc xá,
đôi khi cả lớp học... đều giống như ngôi nhà thứ hai của mình. Ở gia
đình thứ hai này luôn luôn có những buồn vui xen lẫn và trên tất cả, ở
đó luôn luôn có sự sẻ chia và đùm bọc lẫn nhau. Ví như vào dịp vui hay
sinh nhật, chúng tôi thường tặng nhau những món quà thật giản dị do
chính tay chúng tôi làm, dù giá trị vật chất của chúng không cao, nhưng
đó là cả tấm lòng, cả một niềm động viên an ủi to lớn giúp chúng tôi
vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống .
Ai cũng biết, nơi thành thị luôn có rất nhiều cạm bẫy, rất nhiều tệ
nạn. Và càng ngày những cạm bẫy, những tệ nạn ấy càng xâm nhập nhiều
vào các cổng trường đại học. Chúng tôi, mỗi người một tính cách, mỗi
người một lập trường riêng, cho nên cách chúng tôi tiếp nhận hiện thực
cuộc sống cũng không giống nhau. Đáng buồn là có một bộ phận không nhỏ
trong chúng tôi đã không thể vượt qua được những cám dỗ đó, đã lún sâu
vào các cạm bẫy và tệ nạn xã hội, rồi dần dần tự hủy hoại bản thân cũng
như tương lai của mình và gia đình mình. Trong thực tế, chúng ta đã
được chứng kiến rất nhiều bạn sinh viên ngày đêm lao vào những tệ nạn
như: cờ bạc, rượu chè, ma túy...Các bạn đã phụ lòng cha mẹ, quên đi bao
khó nhọc mà cha mẹ mình phải trải qua để nuôi mình thành người và cho
mình ăn học tới nơi tới chốn.
Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng, trong cộng đồng sinh viên chúng tôi
hiện nay còn rất nhiều bạn sinh viên có ý thức tốt, ngày ngày học tập,
rèn luyện bản thân, luôn cố gắng tiếp thu những kiến thức được thầy cô
truyền đạt khi ngồi trên ghế giảng đường, luôn khao khát trở thành
những con người có ích cho xã hội. Tôi tin rằng, thế hệ chúng tôi và
những thế hệ tiếp sau này sẽ góp phần xây dựng đất nước giàu đẹp, sánh
vai với các cường quốc trên thế giới như mong muốn của Bác Hồ kính yêu,
và đấy cũng là mong muốn của tất cả các sinh viên thế hệ hôm nay.